Sapa, và những lần “đầu tiên”
Cuộc hành trình đến Sapa đã chứng minh nhiều mặc định của tôi là sai lầm. Tôi nghĩ mình không thể đi du lịch một mình, không thể đồng hành cùng những người xa lạ, không chịu được cái lạnh âm độ, không thể ở những nơi không phủ sóng wifi. Nhưng tôi đã thực hiện được tất cả những điều ấy trong 5 ngày ngắn ngủi. Mỗi ngày đều bước đi hơn 22.000 bước, gặp gỡ những con người thú vị, trải nghiệm rất nhiều cái “lần đầu”, tận hưởng những khoảnh khắc không có lần thứ hai, chuyến du lịch này có lẽ là món quà tuyệt vời nhất mà tôi dành tặng cho bản thân mình.
Càng đi xa, tôi càng tìm thấy một phiên bản tốt hơn của bản thân mình: bản lĩnh hơn, kiên cường hơn, thấu cảm hơn và yêu đời hơn. Rằng tôi xứng đáng với những điều tốt đẹp nếu tôi tin tưởng vào bản thân mình.
No matter where you start, the potential of your future is limited only by the depth of your imagination.
Tôi khởi đầu chuyến hành trình bằng chuyến máy bay dài 2 tiếng rưỡi đến sân bay Nội Bài, và hơn 7 tiếng đồng hồ ngồi xe qua quãng đường 350 km. Sapa chào đón tôi bằng cái rét 0 độ và làn sương mù dày đặc.
Có những cái duyên gặp gỡ rất diệu kì giữa những người xa lạ trong cuộc đời đầy vội vã. Tôi may mắn quen biết gia đình chú Họa, đến từ Hóc Môn – Sài Gòn tại đỉnh Fansipan và được chung đường với gia đình đến đèo Ô Quý Hồ. Gia đình chú là những người thú vị và rất tốt bụng mà tôi có may mắn làm quen trong suốt chuyến đi – những người mà đến bây giờ vẫn còn giữ liên lạc và thỉnh thoảng mời tôi đến nhà chơi (cũng thật tiếc vì không có tấm hình chụp chung với gia đình chú).
Ngày tiếp theo tại chân dãy núi Y Tý. Lảo Thẩn nằm ở độ cao 2860 m so với mực nước biển, được mệnh danh là nóc nhà Y Tý.
Chúng tôi đến nơi lúc 17 giờ. Không sóng điện thoại, không có ánh đèn điện, chúng tôi lặng yên ngồi, trong tiếng nhạc chill chill của Đen Vâu (của một bạn trong đoàn) chờ đợi hoàng hôn xuống. Gần 1 tiếng đồng hồ, chúng tôi chỉ ngồi yên ngắm nhìn sự kì diệu của thiên nhiên, cảm nhận từng khoảnh khắc sống cho hiện tại.
Chúng tôi ngồi lặng ngắm bầu trời lấp lánh ánh sao, cảm thấy bản thân thật nhỏ bé biết bao giữa trời đất bao la. Tôi chìm vào giấc ngủ sau cả ngày mệt mỏi, đắm chìm 4 giờ 30 sáng, chúng tôi thức dậy, tiếp tục cuộc hành trình leo đến đỉnh núi để kịp đón bình minh.